Tags

, , , , , , , ,

Album_Cover-3-kndb Album_Cover-2-kndb Album_Cover-1-kndb 08_mockup-kndb
Description
Thể loại: Tiểu thuyết tình cảm
Số chương: 19
Lược trích đoạn:
“Chương nắm lấy chiếc áo Thục đang cầm, hai bàn tay chạm nhau. Chàng nói liều:
– Anh rất cần một chút hơi hướng của em để ra đi. Có thể anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
Thục gỡ nhẹ tay Chương ra. Chương run lên mà không dám nắm lấy bàn tay ấy cho tới khi Thục bước đến đầu cầu thang thì chàng tiếc ngẩn ngơ cái cơ hội ngàn năm ấy.
– Sẽ có quà. Thục vừa bước xuống thang lầu vừa nói một cách nhí nhảnh. Em xuống đây.
Chương liều mạng đuổi theo, kéo áo người con gái lại:
– Thục ơi! Anh yêu em biết chừng nào.
Thục quay mặt tránh cái hôn của Chương, tình cờ nàng nhận ra đôi giày Chương mang hôm nay là đôi giày mới nàng chưa từng thấy bao giờ. Hình ảnh ấy làm nàng thấy tội nghiệp Chương.
Nhưng nàng vẫn nói:
– Anh hiểu lầm rồi. Tình yêu không phải như thế đâu.
Thục nói vừa hết câu thì đôi tay của Chương đã rơi ra khỏi thân thể nàng như lớp vữa hồ mà người thợ vụng về đắp vội vàng trên vách đá. Chương không dám nhìn mặt người con gái, hấp tấp bước thẳng xuống cầu thang.

Quang ném bỏ cà-vạt lên giường và đá cánh cửa khép hờ nơi phòng Thục. Lúc ấy anh nghe tiếng khóc tức tưởi. Quang chạy đến bên thấy Thục rũ rượi, tóc rối, quần áo xốc xếch.
– Chuyện gì vậy?
Thục oà khóc, ôm chầm lấy anh.
– Nói đi, chuyện gì vậy?
– Nó chích thuốc mê cho em.
– Ai? Thôi, anh biết rồi.
Quang đứng như trời trồng, mắt anh đỏ ngầu nhưng mặt thì tái mét, hai tay run rẩy.
– Nó đã làm gì chưa?
Thục ôm mặt khóc nức nở:
– Em chết rồi anh ơi.
Quang giận dữ đá ngã cái bàn đầu giường, ly tách trên đó rơi vỡ loảng xoảng. Anh giận dữ hét lên:
– Quân chó đẻ!

Buổi chiều người mẹ tới gặp cô con gái ở văn phòng của thiếu uý Chương. Buổi gặp gỡ ấy chỉ có người mẹ khóc. Thục giữ thái độ im lặng. Nàng xin lỗi má và tỏ vẻ rất buồn nhưng không ân hận.
Người mẹ nói:
– Con không thể tiếp tục sống như hiện nay được. Con phải trở về đời sống cũ, phải là đứa con của gia đình.
Thục đưa mắt nhìn Chương, chàng hướng mắt về phía khác rồi lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng. Bà mẹ nói:
– Chương nó vẫn còn thương con lắm. Nó nói với má rằng nó sẵn sàng chấp nhận con. Một người có tình như thế con còn chê nỗi gì?
– Con không chê đâu. Nhưng đời con coi như bỏ đi rồi.
– Nhưng nó có quan trọng chuyện đó đâu.
Thục vẫn nhìn xuống đất:
– Bây giờ thì con cũng chẳng quan trọng chuyện đó nữa nhưng con chán đời quá rồi. Anh Thạch cũng sống liều mạng như con vậy. Tụi con hợp nhau lắm.
…”